Chẳng biết từ bao giờ, những gánh hoa rong đã trở thành một phần của Hà Nội. Những bông hoa với đủ loại màu sắc nằm gọn gàng trong những chiếc thủng nhỏ, trên chiếc xe đạp đã tróc sơn len lỏi khắp các con ngõ của Hà Nội - 36 phố phường. Cứ thế những gánh hoa như đem theo một nỗi niềm riêng, như kể cho người xem nghe về một phần kỷ niệm của Hà Nội.
Thật chậm rãi, nhẹ nhàng và chẳng xô bồ. Những gánh hoa ấy mang trong mình đầy đủ cả sắc, hương, vị, mang theo những câu chuyện nhỏ cùng gió thì thầm kể cho chúng ta nghe, dội vào tâm hồn ta những bản nhạc lí lắc và bình yên.
Mỗi mùa một sắc, những chiếc xe đạp cũ chở những mùa hoa đi qua khắp phố phường. Giữa những ồn ào và bụi bặm, gánh hoa rong vẫn giữ nguyên vẹn cho mình vẻ đẹp vừa bình yên vừa nên thơ, vừa bình dị vừa lộng lẫy.
Dù cuộc sống đã hiện đại hơn, những shop hoa sang trọng nhiều không đếm xuể. Nhưng người Hà Nội lại yêu cái nét duyên trên gánh hàng rong của các chị, các mẹ.
Cuốn vào vòng xoáy của những bộn bề, lo toan, đôi lúc chúng ta quên đi cả năm tháng. Ấy vậy mà chỉ cần vô tình gặp chiếc xe chở cúc họa mi thấp thoáng, trong lòng chợt nhận ra: “Mùa thu đã về rồi.”
Không khoa trương, không náo nhiệt. Những gánh hoa cứ lặng thầm tô điểm cho cuộc sống, lưu giữ nét đẹp rất riêng của một Hà Nội rất tình...
Chẳng riêng gì mùa thu, đến với Hà Nội đếm theo mùa, là đếm những mùa hoa. Tháng Giêng về, trên chiếc xe cũ kĩ chở những cành đào đỏ thắm, chở cả một mùa xuân về trên phố. Tháng Tư, tháng Năm, khắp các con đường nhỏ rực rỡ trong sắc vàng của hoa hướng dương, sắc hồng của sen mùa hạ mà các bà, các chị chở sau tấm lưng gầy.
Rồi sang tháng Chín, tháng Mười sang đến tháng Mười một, cúc họa mi có lẽ là mùa hoa được mong chờ nhiều nhất. Không biết bao lần theo đuôi hàng hoa trên phố, chỉ để ngắm nhìn những bông cúc trắng nhỏ đi đâu, về đâu, dừng lại nơi nào trên mảnh đất Hà Nội này.
Rồi mùa hoa loa kèn trắng, mùa hoa cau, hoa bưởi ngào ngạt trên phố, xếp đầy một gánh hàng rong. Còn có biết bao mùa hoa hồng, hoa trắng, hoa đỏ, hoa nhỏ nhỏ xinh xinh mà chúng mình không biết tên, biết mùi, chỉ thấy các bà, các mẹ bày khắp, chở khắp những mùa Hà Nội.
Có ai đến Hà Nội lại không yêu một mùa hoa? Có ai ở Hà Nội lại không thương một mùa hoa? Như thương chính Hà Nội, những tháng năm cùng nhau gắn bó, sẻ chia, yêu một mùa có tên và không tên về trên phố.
Thật chậm rãi, nhẹ nhàng và chẳng xô bồ. Những gánh hoa ấy mang trong mình đầy đủ cả sắc, hương, vị, mang theo những câu chuyện nhỏ cùng gió thì thầm kể cho chúng ta nghe, dội vào tâm hồn ta những bản nhạc lí lắc và bình yên.
Mỗi mùa một sắc, những chiếc xe đạp cũ chở những mùa hoa đi qua khắp phố phường. Giữa những ồn ào và bụi bặm, gánh hoa rong vẫn giữ nguyên vẹn cho mình vẻ đẹp vừa bình yên vừa nên thơ, vừa bình dị vừa lộng lẫy.
Dù cuộc sống đã hiện đại hơn, những shop hoa sang trọng nhiều không đếm xuể. Nhưng người Hà Nội lại yêu cái nét duyên trên gánh hàng rong của các chị, các mẹ.
Cuốn vào vòng xoáy của những bộn bề, lo toan, đôi lúc chúng ta quên đi cả năm tháng. Ấy vậy mà chỉ cần vô tình gặp chiếc xe chở cúc họa mi thấp thoáng, trong lòng chợt nhận ra: “Mùa thu đã về rồi.”
Không khoa trương, không náo nhiệt. Những gánh hoa cứ lặng thầm tô điểm cho cuộc sống, lưu giữ nét đẹp rất riêng của một Hà Nội rất tình...
Chẳng riêng gì mùa thu, đến với Hà Nội đếm theo mùa, là đếm những mùa hoa. Tháng Giêng về, trên chiếc xe cũ kĩ chở những cành đào đỏ thắm, chở cả một mùa xuân về trên phố. Tháng Tư, tháng Năm, khắp các con đường nhỏ rực rỡ trong sắc vàng của hoa hướng dương, sắc hồng của sen mùa hạ mà các bà, các chị chở sau tấm lưng gầy.
Rồi sang tháng Chín, tháng Mười sang đến tháng Mười một, cúc họa mi có lẽ là mùa hoa được mong chờ nhiều nhất. Không biết bao lần theo đuôi hàng hoa trên phố, chỉ để ngắm nhìn những bông cúc trắng nhỏ đi đâu, về đâu, dừng lại nơi nào trên mảnh đất Hà Nội này.
Rồi mùa hoa loa kèn trắng, mùa hoa cau, hoa bưởi ngào ngạt trên phố, xếp đầy một gánh hàng rong. Còn có biết bao mùa hoa hồng, hoa trắng, hoa đỏ, hoa nhỏ nhỏ xinh xinh mà chúng mình không biết tên, biết mùi, chỉ thấy các bà, các mẹ bày khắp, chở khắp những mùa Hà Nội.
Có ai đến Hà Nội lại không yêu một mùa hoa? Có ai ở Hà Nội lại không thương một mùa hoa? Như thương chính Hà Nội, những tháng năm cùng nhau gắn bó, sẻ chia, yêu một mùa có tên và không tên về trên phố.